Wednesday, December 21, 2011

CON CHÓ QUÈ + SỰ CHIẾN THẮNG

  Ông chủ cửa hàng bán thú nuôi mang tấm biển "Tại đây bán chó con" lên cửa ra vào. Một cậu bé xuất hiện bên dưới tấm biển hỏi:
   - Ông định bán những chú chó con này giá bao nhiêu ạ?"

- Cũng tùy, từ 30 - 50 đô la cháu ạ.

Cậu bé thò tay vào túi  móc ra một ít tiền lẻ: 
   - Cháu có 2 đô la và 37 xu. Ông cho phép cháu ngắm chúng nhé.

Người chủ tiệm mỉm cười, huýt sáo ra hiệu.  5 chú chó lơn tơn chạy ra. Có một con chậm chạp theo sau. Ngay lập tức, cậu bé chỉ vào chú chó nhỏ khập khiểng: "Con chó nhỏ ấy làm sao thế ạ?'

Bác sĩ thú y bảo xuơng chậu của nó bị khuyếm khuyết nên phải khập khiễng què quặt suốt đời.  Đây là con chó cháu muốn mua.- Cậu bé tỏ vẻ thích thú.
    Không, ta nghĩ cháu không muốn mua nó đâu. Còn nếu cháu thật sự thích nó thì ta sẽ  tặng cho cháu.

Cậu bé hơi bối rối. Nhìn thẳng vào mắt ông chủ cửa hàng rồi chìa tay đáp: 
    - Cháu không muốn được ông tặng. Nó cũng đáng giá như những con chó khác và cháu sẽ trả đủ tiền cho ông. Đây là 2 đô la 37 xu và cháu sẽ đưa ông thêm 50xu mỗi tháng đến khi nào đủ tiền

- Cháu không muốn mua con chó này đâu. Nó sẽ không thể chạy nhảy vui đùa với cháu như những con chó con khác - người chủ tỏ vẻ phản đối.

Cậu bé lặng lẽ với tay kéo ống quần lên để lộ chiếc chân trái bị teo cơ đang được nâng giữ bằng một khung kim loại. Nó nhìn lên người chủ dịu dàng đáp: 
   - Cháu cũng không thể chạy nhảy vui đùa, và con chó này cần một ai đó để thông cảm ông ạ !
 
 
 
SỰ CHIẾN THẮNG
 
Một vài năm về trước, tại một cuộc thi Olympics tại thành phố Seatle, có 9 người dự thi đều tàn tật, cùng tham gia chạy thi(dùng phương tiện của mình như xe lăn).

   
Khi có hiệu lệnh, họ đều bắt đầu, dù không nhanh nhưng ai cũng cố gắng hết khả năng, không phả để có cơ hội làm nhà quán quân, mà hy vọng tham gia để chứng tỏ mình còn có tác dụng còn có thể đóng góp cho các hội từ thiện khác.

   
Bỗng một cô bé tham gia dự thi bị ngã lăn ra đường. Cứ như vậy vài lần, cô bắt đầu khóc.
    Tám người dự thi còn lại nghe thấy tiếng cô bé khóc. Họ đều quay lại chỗ cô, xem xét xem cô có làm sao không. Tất cả 8 người đều quay lại.
Một cô gái bị hội chứng down bước tới gần hơn lau sạch nước mắt cho cô bé, rồi nắm lấy tay cô và nói :' Như thế này sẽ tốt hơn'. Rồi cả 9 người nắm tay nhau, cùng nhau đi về đích.

   
Tất cả mọi người trong sân vận động đứng dậy, vỗ tay hoan hô trong suốt mấy phút liền. Những người đã từng xem cuộc thi ấy đều vẫn kể cho nhau về câu chuyện này. Tại sao? Vì trong tâm hồn, chúng ta biết rằng: điều quan trọng trong cuộc sống này không phải là chiến thắng cho bản thân chúng ta, mà là giúp được người khác cùng chiến thắng, cho dù bản thân chúng ta có phải đi chậm lại và thay đổi hướng đi của mình
 

No comments:

Post a Comment