Saturday, December 8, 2012

HAI BAO TẢI CỦA MỘT NGƯỜI MẸ KHIẾN CẢ TRẠI GIAM BẬT KHÓC

Lưu Cương phạm tội cướp giật, bị ngồi tù đã mộtnăm. Từ ngày bị vào tù, Lưu Cương chưa có ai đến thăm. Nhìn những phạm nhân khác thỉnh thoảng lại cóngười tới thăm nom, còn được người nhà mang đếnbao nhiêu đồ ăn ngon, Lưu Cương nhìn thấy màthèm, liền viết thư cho mẹ để mẹ đến thăm, nhưngkhông phải vì thèm những đồ ăn ấy mà vì LưuCương rất nhớ bố mẹ. Sau khi gửi biết bao nhiêu cánh thư nhưng không cóbất cứ hồi âm nào, Lưu Cương hiểu, bố mẹ đã bỏ rơimình. Đau khổ và tuyệt vọng, Lưu Cương lại viếtthêm một bức thư nữa, nói là “ nếu bố mẹ không đếnthăm con, bố mẹ sẽ mãi mãi mất thằng con này.”.Đây hoàn toàn không chỉ là lời nói suông, những phạm nhân bị vào tù do tái phạm đã không ít lần lôikéo anh vượt ngục. Nhưng Lưu Cương vẫn chưa hạđược quyết tâm, nay bố mẹ không còn thương xót,đoái hoài đến mình, thì còn gì để lo lắng, vấn vươngnữa?Hôm ấy trời lạnh đến buốt da buốt thịt. Lưu Cương đang bàn bạc với mấy “đại ca đầu trọc” về chuyệnvượt ngục thì có người gọi giật lại: “Lưu Cương, cóngười đến thăm!” Là ai được nhỉ? Bước vào phòngthăm tù nhân, Lưu Cương đứng sựng lại, là mẹ! Mộtnăm không gặp, trông mẹ thay đổi nhiều đến mức contrai mẹ không nhận ra. Mẹ mới hơn 50 tuổi mà tóc đã bạc trắng đầu, lưng mẹ còng như con tép nhỏ, ngườimẹ gầy gò quá, bộ quần áo mẹ mặc đã sờn rách. Mẹđi chân trần hằn cáu bẩn và loang lổ vết máu. Bêncạnh mẹ là hai chiếc bao tải cũ. Hai mẹ con cứ thế đứng nhìn nhau. Chưa kịp đợi LưuCương mở lời, nước mắt mẹ đã trực trào từ đôi mắtmờ đục. Mẹ vừa giơ tay lên quệt nước mắt, vừa nói:“Tiểu Cương à, mẹ nhận được thư con, con đừngtrách bố mẹ nhẫn tâm. Thực sự là không có thời gianđi được con ạ. Bố con…lại ngã bệnh, mẹ phải chăm sóc bố con, đường lại xa xôi….” Đúng lúc ấy, có anhquản giáo bưng đến cho mẹ Lưu Cương một bát mỳtrứng còn nóng hổi, nhiệt tình nói: “Bác ăn đi chonóng rồi lại nói chuyện tiếp ạ.” Mẹ Lưu Cương vộiđứng dậy, xoa xoa tay lên người, nói: “Thế này saođược”. Quản giáo đặt bát canh vào tay mẹ Lưu Cương, cười, nói: “Mẹ cháu cũng tầm tuổi bác, mẹăn một bát mỳ trứng của con trai không được sao?”Mẹ Lưu Cương không nói gì nữa, cúi đầu ăn “sụpsoạp”. Bà ăn một cách ngon lành như mấy ngày chưađược miếng cơm nào vào bụng. Đợi mẹ ăn xong, Lưu Cương nhìn xuống đôi chânsưng đỏ, nứt bao vết máu của mẹ, xót xa hỏi: “Mẹ,chân mẹ sao thế? Giầy của mẹ đâu rồi ạ?” Chưa kịpđợi mẹ trả lời, quản giáo liền tiếp lời: “Vì bác đi bộnên mới thế, giầy của bác đã bị rách từ trước rồi.”Đi bộ sao? Từ nhà đến đây phải mất ba bốn trăm dặm, hơn nữa đoạn đường núi rất dài! Lưu Cương từtừ cúi người xuống, khẽ xoa lên đôi chân của mẹ:“Mẹ ơi, sao mẹ không bắt xe tới? Sao mẹ không muagiầy mới?” Mẹ vội thu chân vào, nói: “Sao phải bắt xe chứ, đi bộcũng tốt mà”, mẹ thở dài, “Năm nay lợn bị dịch, mấycon lợn ở nhà đều chết hết, vụ mùa năm nay thuhoặch cũng kém, còn bố con…..đi khámbệnh…..cũng tốn bao nhiêu tiền…….Bố con mà khỏethì bố mẹ đã đến thăm con lâu rồi, đừng trách bố mẹ con nhé.” Anh quản giáo lau nước mắt, lặng lẽ rời đi. LưuCương cúi đầu hỏi: “Thế bố con đỡ hơn chưa mẹ?” Lưu Cương đợi mãi không thấy mẹ trả lời, vừa ngẩngđầu lên đã thấy mẹ đang lau nước mắt, mẹ nói: “Cátbụi hết cả vào mắt i, con hỏi bố con à? Bố con sắpkhỏi rồi…..Bố con bảo với mẹ là nói với con là đừnglo gì cho ông ấy, cố gắng mà cải tạo con ạ.” Thời gian thăm phạm nhân đã hết. Quản giáo đi đến,trong tay cầm một ít tiền, nói: “Bác à, đây là chút tấmlòng của quản giáo chúng con, bác không thể đi chântrần về được bác à, nếu không, Lưu Cương sẽ đaulòng lắm ạ!” Mẹ Tiểu Cương xua tay, nói: “Sao thế được, con bácvẫn còn ở đây, các cháu cũng đủ vất vả lắm rồi, báccòn cầm tiền của các cháu thì tổn thọ cho bác lắm!” Anh quản giáo run run giọng nói: “Phận làm con đãkhông những không cho bố mẹ được hưởng phúc, lạibắt bố mẹ già cả phải lo lắng suy nghĩ, để bác đi chânđất mấy trăm dặm đến đây, nếu lại để bác đi chântrần về, thì thử hỏi người con này có còn là ngườinữa không bác?” Lưu Cương không thể nói lại được gì, hét như xégiọng: “Mẹ!” Sau đó không nói thêm gì nữa, bên ngoàicửa sổ là tiếng khóc thút thít, anh quản giáo phải lùađám phạm nhân đang lao động cải tạo ra chỗ khác. Lúc này, có một người giám ngục bước vào phòng,cố tình lảng sang chủ đề khác: “Thôi đừng khóc nữa,mẹ đến thăm con trai là chuyện vui, đáng ra phảicười mới đúng, để tôi xem bác mang đồ gì ngon đếnnào.” Vừa nói, người giám ngục vừa cầm ngược baotải xuống. Mẹ Lưu Cương không kịp chặn lại. Mọi thứ ở trong bao rơi ra ngoài. Ngay lúc ấy, tất cả mọingười có mặt đều lặng người đi. Bao tải thứ nhất bị rơi ra, toàn là bánh bao, bánhnướng bị nứt toác thành bốn, năm mảnh, cứng nhưđá, không cái nào giống cái nào. Không cần nói cũngbiết đây là đồ mẹ Lưu Cương đi ăn xin trên đường.Mẹ Lưu Cương lúng túng, hai tay túm lấy góc áo, nói:“Con ạ, đừng trách mẹ đã làm như vậy, quả thật là ở nhà không còn thứ gì có thể mang đi được nữa….” Lưu Cương hình như không nghe thấy gì, chỉ chămchăm nhìn vào chiếc bao tải thứ hai, đó là một hộptro cốt! Lưu Cương đứng ngẩn người, hỏi: “Mẹ, đâylà cái gì thế mẹ?” Mẹ Lưu Cương thất thần, hốthoảng, giơ tay ra ôm chặt lấy chiếc hộp:“Không….không có gì đâu con…..” Lưu Cương giành lấy như phát điên, toàn thân run lên bần bật: “Mẹ, đâylà cái gì?!” Mẹ Lưu Cương ngồi phệt xuống như người mất hếtsức lực, mái tóc bạc khẽ lay động. Một lúc sau, bàmới gắng gượng, nói: “Đấy là…bố con! Vì gom góptiền đến thăm con, bố con đi làm quần quật không kểngày đêm, bố con bị ngã gục vì suy nhược. Trướckhi chết, ông ấy nói khi còn sống không đến thăm con được, ông ấy rất buồn, sau khi chết nhất định phảiđưa ông ấy đến thăm con, ông ấy muốn nhìn con lầncuối…” Lưu Cương gào lên một tiếng như xé lòng xé ruột:“Bố, con sẽ thay đổi…” Nói rồi, anh quỳ sụp xuống,va mạnh đầu xuống đất. Bên ngoài phòng thăm phạmnhân, phạm nhân lần lượt quỳ rạp xuống đất, tiếngkhóc thảm thiết vang đến tận đến trời xanh…

No comments:

Post a Comment