Saturday, December 8, 2012

Ngồi trên tài năng của mình + SỨC MẠNH CỦA ĐIỂM YẾU

Ngồi trên tài năng của mình

Có một người đàn ông thường chơi piano trong quán bar của thị trấn. Anh ta chơi piano rất hay, và nhiều người đến quán bar này cũng chỉ để nghe anh ta chơi piano. Quán bar cứ đông khách nườm nượp cũng là vì vậy.
    Thế mà một buổi tối, một ông khách quen lại không muốn nghe anh ta chơi piano nữa. Ông ta cứ đòi người chơi piano phải hát!
   
- Tôi không biết hát – Người chơi piano lắc đầu – Tôi chưa bao giờ hát ở nơi đông người cả.
    Nhưng ông khách cứ khăng khăng bảo người chủ quán bar:
   
- Tôi chán nghe piano rồi, tôi muốn nghe anh ta hát xem sao.
    Những người khách khác trong quán cũng tò mò nên đều đồng loạt đòi người chơi piano phải hát. Ông chủ quán bar đành phải gọi với ra:
    
- Này anh bạn! Anh đành phải hát thôi, các vị khách quý của chúng ta muốn thế mà! Nếu không là tôi trừ lương đấy!
    Người chơi đàn miễn cưỡng hát một bài. Đây là lần đầu tiên anh trước mặt nhiều người đến vậy. Và đây cũng là lần đầu tiên mọi người được nghe bài hát :Mona, Mona Lisa" hay đến vậy. Bởi đó là Nat King Cole – sau này là một nghệ sĩ piano và ca sĩ nhạc jazz nổi tiếng, đã bán được tới hơn 50 triệu đĩa và từng được Tổng thống Kenedy mời đến biểu diễn.
    Anh ta có tài nhưng anh ta không bao giờ khám phá ra được, và anh ta có thể sống hết cả cuộc đời mình chỉ như là một người chơi piano vô danh trong một quán bar vô danh. Nhưng chỉ vì anh buộc phải hát, mà anh ta trở thành nghệ sĩ nổi tiếng nhất trong lịch sử âm nhạc nước Mỹ.
    Cả bạn cũng vậy, bạn cũng có những kỹ năng và khả năng. Bạn có thể cảm thấy "tài năng" của bạn chẳng có gì đặc biệt nhưng bản thân nó lại có thể đặc biệt hơn bạn nghĩ. Ngoài ra, bạn có thể chẳng có khả năng nào, nếu bạn cứ "ngồi lên" bất kỳ tài năng nào mà bạn có.
    Câu hỏi bạn nên đặt ra không phải là "Mình có khả năng gì có ích?", mà là "Làm sao để mình sử dụng được mọi khả năng mình có?"
 
 
 
 SỨC MẠNH CỦA ĐIỂM YẾU

Đôi khi điểm yếu lớn nhất có thể trở thành ưu điểm mạnh nhất. Hãy theo dõi câu chuyện một bé trai 10 tuổi quyết định học võ judo bất chấp thực tế cậu đã mất cánh tay trái sau một tai nạn giao thông. Cậu bé bắt đầu các bài học với một vị sư phụ ngừơi Nhật. Cậu học rất khá nhưng không hiểu tại sao trong suốt ba tháng tập luyện, vị sư phụ chỉ truyền cho cậu mỗi một đòn duy nhất.
    "Thưa thầy – một hôm cu bé nói – con có thể tập luyện thêm nhiều đòn nữa." "Đây sẽ là đòn duy nhất con được học" –người thầy trả lời.
    Không hiểu tại sao nhưng tin ở thầy mình, cậu bé tiếp tục rèn luyện. Nhiều tháng sau, vị sư phụ cho cậu bé tham gia thi đấu. thật kinh ngạc, cậu bé chiến thắng dễ dàng hai trận đầu tiên. Trận đấu thứ ba khó khăn hơn, đối thủ của cậu trở nên mất kiên nhẫn và bắt đầu tấn công, cậu bé khéo léo tung đòn của mình để chiến thắng. Chưa hết ngạc nhiên với thành công của mình, giờ thì cậu đã lọt vào trận chung kết.trận này, đối thủ của cậu to lớn hơn, khỏe mạnh hơn và nhiều kinh nghiệm hơn. Lo ngại cậu bé có thể bị thương, trọng tài bảo vị sư phụ nên khuyên cậu bé bỏ cuộc. Nhưng ông quả quyết: "Xin đừng, cứ cho nó tiếp tục thi đấu."
    Trận đấu được tiếp tục, đối thủ của cậu phạm sai lầm nghiêm trọng: phòng thủ lơ là. Lập tức cậu bé dùng đòn của mình khoá chặt đấu thủ. Cậu bé chiến thắng và trở thành nhà vô địch.
    Trên đường về nhà, cậu bé và vị sư phụ bàn luận với nhau rất nhiều về những đòn thế trong các trận đấu. Câu bé lấy hết can đảm hỏi thầy những điều mình đang thắc mắc: "Thưa thầy, tại sao con có thể chiến thắng vòng đấu chỉ với một đòn duy nhất?". "Con chiến thắng vì hai lý do – vị sư phụ trả lời – Thứ nhất, con đã đạt được trình độ điêu luyện ở một trong những đòn khó nhất của môn judo. Thứ hai, con là người duy nhất biết rõ cách phòng thủ khi đối thủ ra đòn nhắm vào tay trái con".
    Điểm yếu nhất của cậu bé đã trở thành ưu điểm.
 
 
Ông cười
 
Ngày nọ, tôi đi xe buýt từ New Jersey đến New York, khi xe chạy tới gần một trạm thu phí của xa lộ cao tốc thì tôi phát hiện có một thanh niên chạy qua chạy lại ở trước trạm, vội vàng bước tới trước mỗi chiếc xe đang nộp phí, tay đưa ra một tấm bìa giấy cho những người ở trên xe coi. Lúc đó, những người trên xe của tôi rất hiếu kỳ, ai cũng phỏng đoán, có người đoán là quyên tiền, có người đoán là kháng nghị. Cho đến khi người đó chạy tới trước xe của chúng tôi rồi đưa ra tấm bìa giấy chỉ viết "Cười" và hình một bộ mặt đang cười tươi.
Hai tuần sau đó, mỗi lần tôi đi qua trạm thu phí, đều thấy người thanh niên đó. Tuy anh thở hổn hển, người ướt đẫm mồ hôi nhưng mặt luôn nở nụ cười tươi. Cậu ta không nói một lời nào nhưng tôi thật sự xúc động sâu xa vì sự chân thành của cậu ấy. Cho dù chữ viết trên tấm bìa giấy của cậu ta đơn giản, hình vẽ cũng không đẹp nhưng mọi người trên xe đều nở nụ cười rất tự nhiên.
Những ngày sau đó, tuy cậu ấy đã không còn xuất hiện nữa, nhưng mỗi khi xe buýt chạy tới gần trạm thu phí, khách trên xe đều nhìn vọng ra bên ngoài, nói :"Tại sao không thấy cái "ông cười" đó đâu nữa hả ? " Dứt lời, mọi người lại nhìn nhau mỉm cười.
Một tấm bìa giấy sơ sài, một bức hình và chữ viết đơn sơ, nhưng chỉ cần thêm vào đó một tấm lòng yêu thương, chân thành và vui tươi thì có thể tạo ra hiệu quả cực lớn.
Xã hội này thật sự có rất nhiều điều, nhiều nơi để cống hiến. Ngoài những vật hữu hình, chúng ta còn có thể đem đến cho mọi người sự cổ vũ, khích lệ tinh thần, khiến cho thế giới này đâu đâu cũng tràn ngập niềm vui.
 

No comments:

Post a Comment